Nhưng vẫn ôm lấy cô, cái trán nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ẩm ướt của cô, hít thở dồn dập.
Được thả ra, Cố Thanh Khê có thể cảm nhận được sự run rẩy do kìm nén của người đàn ông bên cạnh, nhưng suy cho cùng thì cũng tránh được một kiếp, lập tức không dám kích thích anh nữa, sợ lỡ anh lại nảy ra ý định kia, chỉ yếu ớt nằm ở nơi đó, ôm lấy anh một cách thận trọng.
Anh dựa vào cô, khẽ lẩm bẩm: “Em lại đi viết thư cho người khác, em không cần anh nữa thật sao?”
Tất nhiên là Cố Thanh Khê không dám tiếp tục nói cái khác, dịu dàng nói: “Chỉ nói ngoài miệng vậy thôi mà anh lại tưởng thật, sao em lại không cần anh được chứ, em chỉ sợ sau này anh đột nhiên bỏ rơi em thôi. Em vui mừng quay về từ thủ đô, trong lòng nhớ anh quá đỗi mà anh lại lạnh lùng với em như vậy, bảo trong lòng em phải nghĩ như thế nào đây?”
Trong phút chốc lại nhớ tới lúc ấy, không khỏi xót xa: “Em đặc biệt mua bộ quần áo này, cảm thấy khá đẹp, muốn hỏi anh xem thế nào, anh lại không thèm nhìn dù chỉ một chút...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây