Tài vẽ tranh của anh cũng không tệ, sự oai phong của cô bé, sự đáng thương của cậu bé, vài nét bút đơn giản là có thể phác họa được hình tượng một cách sinh động.
Cố Thanh Khê suýt chút nữa bật cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được: “Đây là cái gì? Đây chính là bài tập của anh à?”
Tiêu Thắng Thiên vội nói: “Người đang đánh là em, người đang quỳ là anh.”
Cố Thanh Khê: “Em hung dữ như vậy sao?”
Tiêu Thắng Thiên liếc cô một cái, ấm ức nói: “Có.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây