Sau khi Cố Thanh Khê nói xong, Tiêu Thắng Thiên cũng không nói thêm gì nữa. Phòng bệnh lúc hoàng hôn, chìm trong ánh sáng màu hồng nhạt, mọi thứ trước mắt đều trở nên im lặng đến áp lực.
Đột nhiên, Tiêu Thắng Thiên nói với giọng khàn khàn và lạnh lẽo: “Tôi đối xử tốt với người khác là vì niềm vui của bản thân. Tôi đối xử không tốt với người khác cũng bởi vì niềm vui của bản thân. Cho nên em không cần áy náy vì chuyện này, cũng không cần cảm thấy biết ơn tôi. Tôi cũng không cần người khác đồng cảm, và cũng không cần người khác đối xử tốt với mình vì lòng biết ơn.”
Cố Thanh Khê gần như tuyệt vọng nhìn anh: “Được, nếu như anh đã nói vậy rồi, thì em đi được chưa, anh thích thế nào thì như thế ấy, coi như em không quen biết anh nữa! Sau này gặp lại, cứ xem như không ai biết ai!”
Nói xong, cô quay người chạy đi.
Lúc chạy ra ngoài, đúng lúc đụng phải Hoắc Vân Xán, anh ta nhìn thấy nước mắt của Cố Thanh Khê, thì giật mình hỏi bị làm sao vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây