Tiêu Thắng Thiên chỉ cảm thấy chính mình là bao rác bị cô vứt bỏ kia.
Cổ họng anh như thể bị người bóp chặt, trong thoáng chốc nghẹt thở cùng tuyệt vọng bao trùm lấy anh.
Anh mấp máy miệng mấy lần mới miễn cưỡng thốt ra: “Tại sao?”
Cố Thanh Khê mỉm cười: “Tại sao ư? Bản thân anh hẳn phải biết vì sao chứ, hay là nói anh đã quen dùng dáng vẻ giả ngốc này để che giấu, để tìm lý do cho mình, để trốn tránh đây?
Tiêu Thắng Thiên: “Thanh Khê, em đừng như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây