Tiêu Thắng Thiên liền dẫn Cố Thanh Khê ra ngoài, trung tâm mua sắm gần đây nhất chính là trung tâm thương mại Hồng Hữu, không quá xa nhưng cũng không phải quá gần: “Lát nữa em còn phải trở về, chẳng may không đủ thời gian sẽ chậm trễ giờ về, chúng ta trực tiếp gọi xe đi đến đó thôi.”
Cố Thanh Khê ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, liền theo Tiêu Thắng Thiên vẫy gọi xe đi qua. Xe taxi trên thành phố không giống với xe taxi ở tỉnh thành, tài xế lái xe là người Bắc Kinh lại chào bằng câu good morning. Tài xế nói những người gọi taxi ở đây không phải là người đi giải quyết công việc thì cũng là khách nước ngoài, còn nói “người bình thường không gọi nổi taxi”, lúc anh ta nói lời này, đồng thời cũng liếc mắt nhìn Tiêu Thắng Thiên, rõ ràng có chút nghi hoặc vì Tiêu Thắng Thiên nỡ gọi taxi, trong lòng âm thầm phỏng đoán thân phận của anh.
Sau khi xuống xe sau, Cố Thanh Khê nhịn không được cười: “Bây giờ nhìn bề ngoài anh có vẻ vừa trang nghiêm vừa lắm tiền nên ngay cả lái xe thủ đô cũng xem trọng anh.”
Tiêu Thắng Thiên liếc cô một cái: “Nói bừa cái gì vậy.”
Cố Thanh Khê cũng thu lại nụ cười, hai người đi đến trung tâm thương mại, bên ngoài trung tâm thương mại là một bộ câu đối đỏ tươi, nhìn có vẻ cũng rất náo nhiệt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây