Cho nên Mã Hiểu Dĩnh nghe xong cũng không buồn nữa, cô ấy đi xung quanh hỏi thăm, cảm thấy bản thân làm bài tạm được, hiện tại lại nhìn thấy dáng vẻ của Cố Thanh Khê và Phùng Minh Minh như vậy, càng thêm vui vẻ.
“Làm không tốt cũng đừng lo, mấu chốt là nhận rõ tình thế, hiểu rõ vị trí của bản thân, chăm chỉ học tập, dù sao nơi này cao thủ nhiều như mây, cũng không phải địa phương nhỏ bé.” Mã Hiểu Dĩnh cười nói như thế.
Cố Thanh Khê không hé răng, cô không thể không thừa nhận, người ta có lẽ nói đúng, Phùng Minh Minh cúi đầu, cũng không nói gì.
Mã Hiểu Dĩnh vô cùng vui vẻ rời đi, Cố Thanh Khê và Phùng Minh Minh nhìn nhau, cuối cùng Phùng Minh Minh khóc nức nở nói: “Chúng ta đi mua giò heo ăn đi.”
Cố Thanh Khê: “Được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây