Tiêu Thắng Thiên lại xoa bóp giúp cô một lát, sau khi xoa bóp xong cũng không buông ra, cứ như vậy nắm tay cô và ngắm nghía nó.
Cố Thanh Khê nhìn mọi người ở xung quanh, xe đi được một nửa, đa phần người đều đã nhắm mắt ngủ, nên cô cũng không cản anh, để anh nắm.
Anh lại thuận thế luồng tay ra sau lưng cô, để cô dựa vào vai mình, lúc nói mới nhỏ giọng nói: “Còn lâu mới đến tỉnh, em dựa vào ngủ một lúc đi.”
Giọng nói khàn khàn ở bên tai, hơi thở nóng rực quanh quẩn, khiến Cố Thanh Khê đỏ mặt: “Không cần…”
Tiêu Thắng Thiên đè đầu cô xuống, để cô dựa vào người mình: “Đừng cựa quậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây