Trần Vân Hà nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, chỉ nói rất đẹp. Vừa lúc hiện tại bông cỏ lau trắng đã lớn, cô ấy cắt nó, bắt đầu bện, làm thử vài thứ. Sau khi hoàn thành sản phẩm, đừng nói là bản thân cô ấy, mà ngay cả hàng xóm trong thôn cũng cảm thấy rất đẹp. Cỏ lau trắng nõn phối hợp với các loại vải dệt đủ màu sắc, nhìn vừa hiếm lạ vừa đặc biệt, cầm trong tay chính là khác hẳn với mọi người.
“Thì ra nhà cô làm bện cỏ lau này. Tôi thật không hiểu vì sao người thành phố lại thích cái này. Hiện tại cô làm ra cái này, có đầy đủ các loại màu sắc, tôi cũng cảm thấy nó thật đẹp.”
Lúc này Trần Vân Hà mới nhận ra, đương nhiên là mừng như điên, vội thúc giục chồng mình cùng làm với mình, làm nhiều một chút đưa cho Tiêu Thắng Thiên xem, rồi đi bán thử.
Tiêu Thắng Thiên lại dẫn Cố Kiến Quốc theo, trực tiếp đi đến thủ đô tham gia hội nghị gì đó.
Nói là đi tham gia hội nghị, nhưng thật ra bọn họ không hề được đi vào, nên đứng ở cửa chờ và bày hàng quán, nhìn người ta đi tới đi lui, thấy có người tóc vàng mắt xanh hét lớn với mọi người, nhìn đồ vật trong tay anh ta thì có vẻ mấy ngày gần đây đều bán được không ít.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây