Dù sao cô biết rõ mình nói gặp mặt ba lần ngay trước mặt của mọi người, nhưng mọi người đều không thể đường đường chính chính nói cho người khác.
Cô lập tức khẽ thở dài, rất bất lực rất bất đắc dĩ nói: “Dì, con trai dì đến tìm tôi, anh ta nói xin lỗi, tôi hỏi anh ta xảy ra chuyện gì, anh ta nói đều là lỗi của anh ta, tôi cảm thấy không thể hiểu được, nên đã nói anh đang nói gì, phiền anh đừng đến tìm tôi nói những lời khó hiểu như vậy, có chuyện gì thì đến cục Công an, kết quả sắc mặt của anh ta lập tức trở nên khó coi, tôi cũng rất bất lực, dì nói xem anh ta muốn tôi làm thế nào? Anh ta vì chuyện của anh tôi nên mới đến tìm tôi, tôi còn có thể tránh mà không gặp sao?”
“Anh ta nói những lời đó, tôi nghe không hiểu, cho nên thay vì dì hỏi tôi, chi bằng hỏi con trai của dì đi, xem thử rốt cuộc là bệnh đến hồ đồ, hay là trong lòng quá áy náy, hay là bởi vì cái gì khác? Chẳng lẽ là sợ đến cục Công an, cho nên trở về bị dọa sợ nên đổ bệnh.”
Cố Thanh Khê nói xong những lời này, có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt hóa ra của người xung quanh đã trở thành đồng tình đối với cô, và xem thường đối với mẹ Trần Chiêu.
Ý tứ trong lời nói của bản thân đã rất rõ ràng, đủ loại ám chỉ dẫn dắt, mọi người xem thường nhìn vào mẹ Trần Chiêu, giống như mẹ Trần Chiêu là ác bá Hoàng Thế Nhân* cưỡng ép con trai cưới vợ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây