Bỗng nhiên trong lòng cô tràn đầy chờ mong, cô bỏ sách xuống chạy ra bên ngoài.
Chạy đến ngoài cổng trường, nụ cười của cô tắt lịm đi.
Hóa ra không phải Tiêu Thắng Thiên, mà là Đàm Thụ Lễ đang mỉm cười đứng chỗ đó.
Cô thấy hơi thất vọng, không cười nổi được nữa, chẳng qua khi nhìn thấy Đàm Thụ Lễ cô vẫn miễn cưỡng cười nói: “Bạn học Đàm.”
Đương nhiên Đàm Thụ Lễ có cảm nhận được: “Rất bất ngờ có phải không, cậu đang nghĩ đến ai thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây