Cố Thanh Khê: “Cái này thì em không biết, tóm lại không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian thì là trộm.”
Cố Kiến Quốc không hiểu: “Hả?”
Cố Thanh Khê: “Tóm lại lần này bỏ qua. Anh, sau này anh phải cẩn thận chút, việc tốt đưa tới tận cửa, cái bánh từ trên trời rơi xuống, anh đều không thể lấy.”
Cố Kiến Quốc vẫn mờ mịt, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu. “Được, em gái là người có văn hoá, nói chắc chắn không sai, sau này chắc chắn anh sẽ ghi nhớ.”
Cố Thanh Khê nghĩ trong lòng, chưa chắc đã nhớ thật, nhưng sau này cô nhất định phải nhắc nhở nhiều hơn. Người anh trai này rất lương thiện, nhưng cũng dễ mềm lòng, khó tránh bị mắc bẫy của người ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây