Ăn cơm xong, tới lúc tính tiền, Tiêu Thắng Thiên chủ động thanh toán, Đàm Thụ Lễ định đứng dậy thanh toán nhưng anh ta không thể tranh giành với Tiêu Thắng Thiên, nhất thời anh ta tự nhiên có chút xấu hổ: “Vốn tôi có ý định mời hai người, không ngờ lại để anh trả tiền thế này.”
Tiêu Thắng Thiên: “Đây chỉ là việc nhỏ nhặt, không có gì cả.”
Cố Thanh Khê đứng bên cạnh cười: “Để anh ấy mời đi, anh ấy còn giàu hơn chúng ta.”
Tiêu Thắng Thiên nhướng mày, liếc nhìn cô nhưng không nói gì.
Sau đó bọn họ tạm biệt Đàm Thụ Lễ, từ từ đạp xe về nhà, lúc này mới chạng vạng tối, hoàng hôn ở phía tây buông xuống, phủ lên mảnh lúa mì vàng rực một màu đỏ rực rỡ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây