Tiêu Thắng Thiên nhìn chằm chằm vào ngón tay út kia, có loại kích động muốn bóp ở trong tay, chỉ là suy cho cùng ở bên cạnh có người khác, nên anh nhẫn nhịn, thản nhiên đặt cái túi ở trong tay lên trên bàn, nói với Cố Bảo Vận ở bên cạnh: “Sinh nhật của Thanh Khê, cháu cũng không có gì tốt để tặng, vừa hay có được một tập tranh vẽ, nên tặng cho Thanh Khê lật chơi.”
Cố Bảo Vận nghe xong, liên tiếp nói tốn kém, mở ra xem, là tập tranh được đóng rất sang trọng, mở từng bức tranh đen trắng ở bên trong ra, vừa nhìn lướt qua thì dĩ nhiên sẽ không nhìn ra được cách thức gì, ông không ngớt lời: “Bức này vẽ rất giống, vẽ rất đẹp.”
Trông giống người thật hơn là bức tranh ngày Tết.
Sau đó ông cũng không để tâm, lại thuận tay đưa cho Cố Thanh Khê ở bên cạnh.
Cố Thanh Khê nhận lấy trong tay, nhưng lại hơi kinh ngạc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây