Anh vốn là người kiêu ngạo nhưng cũng vô cùng tự ti, cả sự kiêu ngạo và sự tự ti ấy đã ngăn cản anh tiến thêm một bước.
Nếu không phải trong cuộc đời này, bởi vì ban đầu cô vì cảm kích con người anh, cô chủ động tiến thêm một bước trước như vậy, có lẽ anh sẽ vẫn luôn chỉ ở một chỗ mà dõi theo cô.
Cố Thanh Khê: “Vậy tại sao hôm nay anh lại đến gặp em?”
Tiêu Thắng Thiên mím môi nhìn chằm chằm cô, lúc này anh thở chậm rãi, trầm mặc một lát, mới nói: “Em khiêu khích anh trước, vì em khiêu khích anh, anh không thể dễ dàng từ bỏ chuyện này, Cố Thanh Khê, em không thể không cần anh, em đem con bỏ chợ như vậy, anh không thể chịu đựng được.”
Giọng nói lạc lõng, trầm mặc, thậm chí đầy hoang mang tuyệt vọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây