Cố Thanh Khê đi ra khỏi đám người, cũng không lập tức về nhà, cô vẫn đi theo con đường nhỏ kia.
Hôm nay là một ngày vui vẻ, huyện phát giấy khen vinh dự, còn có cái radio kia đã khiến cô thấy vui vẻ, thậm chí cô còn có cảm giác cho dù cô không thi đỗ đại học, thì dựa vào cái này cô vẫn kiếm được công việc tốt.
Nhưng cô vẫn không thể vui nổi, cô nhớ tới lúc Trần Chiêu đi qua nói chuyện với cô, loại cẩn thận lấy lòng này, còn có sự khuyên bảo mơ hồ của bí thư Vương khiến cô cảm thấy đây là một cái hố, những người này lại vẫn muốn cô nhảy xuống cái hố này như đời trước sao?
Cố Thanh Khê hơi căm giận, những người này coi cô là đứa ngốc, mà đời trước rõ ràng cô là đồ ngốc, đồ ngốc rõ đầu rõ đuôi.
Như vậy nghĩ, cô đã muốn chạy tới một chỗ hẻo lánh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh xuân dào dạt, bươm bướm bay múa khắp nơi, hoa cỏ xum xuê. Cô đứng sững sờ ở đó, đương nhiên cô nhớ rõ, một lần trong thôn mở họp cô cũng đi con đường này, lúc ấy tuyết rơi, cô gặp được Tiêu Thắng Thiên và người tuyết của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây