Liêu Kim Nguyệt nhìn bộ dạng không phục của Mã Tam Hồng, lúc ấy bà cười: “Thật ra nói đi cũng phải nói lại, vẫn là Thanh Khê nhà em không bằng Tú Vân nhà bác!”
Mã Tam Hồng nghe thấy vậy lại thấy hơi thoải mái, người bên cạnh lại hỏi: “Sao lại không bằng, không phải Thanh Khê khá tốt sao, còn được huyện khen thưởng cơ mà!”
Liêu Kim Nguyệt đành phải kể ra, mới chậm rì rì mà nói: “Thanh Khê nhà tôi đi khắp nơi cứu người, lập công lớn cũng chỉ được một lần khen thưởng, mà Hồng Anh nhà bác đi chăm sóc bạn học nam bị thương, nói không chừng còn sắp có con rể đấy!”
Lời này khiến mọi người cười vang lên, cười rõ lớn tiếng, không kiêng nể gì.
Mã Tam Hồng tức giận đến đỏ cả mặt: “Thím nói gì, thím nói gì! Thím có ý gì hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây