Nhưng Tiêu Thắng Thiên đã ngồi xổm xuống, Liêu Kim Nguyệt thấy vậy cũng chỉ có thể đỡ Cố Thanh Khê.
Cố Thanh Khê leo lên trên lưng Tiêu Thắng Thiên, hai tay khẽ chống lên vai anh, đầu yếu ớt gục xuống lưng anh.
Bả vai anh rộng mà có lực, phía sau lưng cũng rất vững chắc, Cố Thanh Khê được anh cõng yên ổn như vậy, nhanh chóng đi vào sân. Liêu Kim Nguyệt đi phía trước dẫn đường, mở cửa phòng Cố Thanh Khê ở ra, Tiêu Thắng Thiên đi vào thả cô xuống cái giường đất kia.
Sau khi thả cô xuống, Tiêu Thắng Thiên lại vội vàng chạy ra xe lấy thuốc của Cố Thanh Khê, còn lấy thêm mấy quyển sách với trái cây: “Hai hôm nữa cô ấy tỉnh táo hơn chắc chắn sẽ đọc sách, cháu nhờ bạn học của cô ấy lấy.”
Liêu Kim Nguyệt vô cùng cảm động: “Cháu ấy, chu đáo quá đi mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây