Lúc này mẹ cô lại nhắc tới Tiêu Thắng Thiên: “Ít nhất đứa nhỏ này còn biết tối hôm qua chạy về báo với mẹ chuyện này, nếu không thì trong nhà nào biết, vừa nghe tin này mấy người trong thôn đã sợ đến choáng váng, bác dâu cả của con còn lo sốt vó lên, nhưng mẹ không rảnh để quan tâm đến bà ta mà mẹ với Thắng Thiên vội vàng lái máy kéo vào huyện, nếu không có Thắng Thiên, sợ là mẹ cũng không biết nên làm gì hết.”
Cố Thanh Khê cũng nhớ tới chị họ Cố Tú Vân của cô, cô không nghe thấy cô ta xảy ra chuyện gì nhưng lại không nhìn thấy người đâu, không biết đã đi đâu.
“Đứa nhỏ Thắng Thiên này, thật sự rất giỏi, làm việc bền chắc, suy nghĩ cũng chu đáo, mẹ còn hoảng gần chết mà nó vẫn có thể trầm ổn, mẹ còn không nghĩ ra nên lấy gì hay nên làm gì lúc đấy, thế mà nó đã nghĩ ra hết cho mẹ rồi, đứa nhỏ này thật tốt.”
“Dạ, may mà lần này anh ấy tìm thấy con, nếu không có khi con phải ngồi ngoài hứng mưa cả đêm rồi.”
Thấy mẹ cô khen Tiêu Thắng Thiên như vậy, Cố Thanh Khê cũng nhân cơ hội nhắc đến việc này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây