Đi ra khỏi bệnh viện, Liêu Kim Nguyệt có ý muốn đưa Cố Thanh Khê về, dù sao bây giờ cô cũng không đi học được, chẳng thà về nhà dưỡng bệnh còn hơn, mẹ của Diêm Thục Tĩnh thấy vậy cũng không nói gì nhiều.
Thật ra bà ấy không sợ phiền phức, Cố Thanh Khê làm được một chuyện lớn như vậy, có để bà ấy phải chăm sóc cô thì bà ấy cũng vui vẻ cam tâm tình nguyện làm. Nhưng bà ấy sợ cô gái nhỏ da mặt mỏng sẽ ngại ngùng, hơn nữa trẻ con bị bệnh về nhà có ba mẹ chăm cũng thoải mái hơn.
Diêm Thục Tĩnh lại không nỡ xa Cố Thanh Khê, lôi kéo tay dặn dò một lượt mới bỏ ra.
Tiêu Thắng Thiên lái máy kéo đưa cả nhà Cố Thanh Khê rời đi, bên này mẹ con Diêm Thục Tĩnh nhìn bọn họ đi xa.
Mẹ của Diêm Thục Tĩnh than: “Thanh Khê thật hiểu chuyện, lại còn rất giỏi, là một cô bé can đảm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây