Tại thời điểm này mặt trời đã ló rạng, đang chiếu sáng khuôn viên trường sau cơn mưa, chỗ địa hình hơi thấp toàn là nước, sóng sánh lấp lánh, nơi đây chất chứa sự yên tĩnh và thanh khiết.
Đàm Thụ Lễ nhìn về phía Tiêu Thắng Thiên, dáng người Tiêu Thắng Thiên rất cao, chiều cao này của anh ta khi đứng trước anh còn phải hơi ngửa đầu lên nhìn.
Ánh sáng vàng phản chiếu lên người anh khiến cho Tiêu Thắng Thiên thêm vài phần thần bí và quý khí, trông anh giống như hiệp sĩ bước ra từ thời kỳ trung cổ.
Cảm giác không thoải mái của Đàm Thụ Lễ lại xuất hiện, thật ra bàn về trình độ học vấn, bàn về gia cảnh, thậm chí là cả tướng mạo, anh ta cảm thấy mình chưa chắc thua kém so với Tiêu Thắng Thiên, thậm chí còn tốt hơn anh nhiều.
Nhưng bản thân đứng trước mặt anh luôn không tự chủ cảm thấy mình thấp người này một đẳng cấp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây