Ánh mắt Đàm Thụ Lễ lại rơi vào trên người Tiêu Thắng Thiên. Lúc trước trời tối, anh ta nhìn không rõ lắm, nhưng anh ta đã cảm giác được người này cũng không đơn giản. Bây giờ là buổi sáng, anh ta càng ý thức được rõ ràng đối phương có lẽ cũng cùng tuổi với mình, nhưng phong thái đứng ở chỗ đó đúng là bản thân mình hoàn toàn không thể so sánh được.
Mà Cố Thanh Khê lại người này tới đây.
Anh ta nhìn Tiêu Thắng Thiên và hỏi Cố Thanh Khê: “Bạn học Cố? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Sao trước đó không thấy cậu đâu vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Thanh Khê vội vàng nói lại đại khái chuyện vừa xảy ra, cuối cùng nói: “Chân tôi bị thủy tinh đâm nên anh ấy đưa tôi đến bệnh viện, cũng chỉ là vết thương nhỏ nên không có chuyện gì lớn, tôi đã trở về ngay.”
Bành Xuân Yến thấy cô không sao, đương nhiên rất vui mừng, nắm tay cô vừa khóc vừa cười, Vương Minh Hà và mấy người khác cũng đều cảm động và thấy may mắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây