“Tôi nghe nói cậu bị bệnh thận?” Đột nhiên Tiêu Thắng Thiên cười hỏi.
“Này, nhắc đến cái này là lại thấy đau đầu.” Mẹ của Trần Chiêu đứng bên cạnh thở dài: “Lúc tôi mang thai thằng bé đi ra ngoài mua đồ ăn lại lỡ đụng phải một tên khốn nạn dắt chó ra ngoài, con chó kia chạy lung tung làm tôi sợ đến mức té ngã, nên lúc ấy sinh non. Do sinh non nên từ nhỏ cơ thể của thằng bé đã không tốt, thận không tốt, phổi cũng không khỏe, dù sao ba ngày đến hai ngày bị bệnh, ngẫm lại cũng thấy buồn phiền nhưng đâu làm được gì đâu!”
Trần Bảo Đường trừng mắt liếc vợ mình một cái, lại vội cười nói: “Thật ra không có gì đâu, chỉ là chút bệnh vặt thôi, bác sĩ nói chữa trị là khỏi ngay, chỉ mấy ngày nữa thôi là có thể xuất viện về nhà rồi.”
Trong lòng Tiêu Thắng Thiên biết rõ nên không hỏi thêm gì nhiều, trò chuyện thêm mấy câu nữa rồi rời khỏi bệnh viện.
Lúc rời đi còn nhìn thấy xe của công xã Hồng Kỳ đến đón cả nhà Trần Chiêu, Trần Bảo Đường còn khách sáo bảo tiện xe đưa hai người Tiêu Thắng Thiên đi cùng, đương nhiên ông ta bị Tiêu Thắng Thiên từ chối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây