Vẻ mặt hiệu trưởng trở nên kỳ quái, ông ta nhìn về phía Tôn Dược Tiến: “Có đúng thế không?”
Tôn Dược Tiến lại á khẩu không trả lời được, cậu ta muốn giải thích nói tất cả chỉ là bịa đặt lung tung, nhưng cậu ta thật sự tìm không thấy khác lý do thoái thác, cơn đau trên chân truyền đến khiến đầu óc cậu ta mụ mị.
Cậu ta chỉ có thể ngơ ngác trợn đôi mắt đỏ hoe, thở phì phò, không biết phải làm sao.
Sắc mặt hiệu trưởng lập tức nghiêm khắc: “Vốn dĩ công tác sơ tán của chúng ta đã thực hiện rất tốt, nhưng em lại chạy đến đấy trộm đồ, em có biết nếu em không đến đấy trộm đồ thì em sẽ không bị đập trúng không? Em làm thế không phải đang tự tạo phiền phức cho mình, tự gây phiền phức cho mọi người sao? Vốn dĩ mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nhưng có một số bạn học cá biệt lại gây chuyện linh tinh khiến cho nhiệm vụ của mọi người có sơ hở, bạn học Tôn em phải tự chịu trách nhiệm cho chuyện này!”
Đột nhiên Tôn Dược Tiến ngẩng đầu nhìn về phía đấy, hiệu trưởng lúc trước ra sức khuyên nhủ bây giờ dùng vẻ mặt đầy nghiêm túc khiển trách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây