Lập tức ôm cô, vừa đi được hai bước, anh dừng lại: “Hay là anh...”
Anh thấy bên cạnh có một cái xe lăn, nói: “Để anh đẩy em đi.”
Cố Thanh Khê cũng sợ Tiêu Thắng Thiên mệt, không nghĩ nhiều, gật đầu ngay.
Thế là Tiêu Thắng Thiên đặt cô lên xe lăn, đẩy cô đi, càng gần đến nơi, nghe thấy tiếng kêu la gào khóc thảm thiết, đến gần hơn thì thấy thầy chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng đang chờ ở đó, dáng vẻ bồn chồn lo lắng.
Tiêu Thắng Thiên đẩy Cố Thanh Khê đến gần, hiệu trưởng nhận ra Cố Thanh Khê, thấy cô, lập tức nói: “A đây không phải Cố Thanh Khê sao, em cũng bị thương à, không sao chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây