Đánh người không đánh mặt, những lời này đúng là đâm vào trái tim của Cố Tú Vân, cô ta cảm thấy Tôn Dược Tiến toàn tâm toàn ý nghĩ tới Cố Thanh Khê, Tôn Dược Tiến không thích mình.
Cô ta giận đến mức giậm chân, suýt chút nữa rơi nước mắt: “Cô, cô, cô…”
Cô ta cắn răng, quả là muốn đi qua tát Cố Thanh Khê.
Cố Thanh Khê nói: “Sao nào, nói trúng tâm sự của chị nên muốn đánh người? Đúng rồi chị nhìn Tôn Dược Tiến ở bên kia đi, cậu ta đang nhìn dáng vẻ thù hận đáng người của chị đó.”
Cố Tú Vân kinh sợ, vội vàng quay đầu nhìn, nhưng trong bóng đêm sâu sắc, tường ký túc xá cũ đổ nát tróc ra, cây liễu già vừa ló ra khỏi cành đã rũ xuống ở đó, nhưng không thấy bóng người của Tôn Dược Tiến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây