Lúc máy kéo đến huyện, trời đã không còn sớm, mưa đã tạnh dần, ánh đèn hai bên đường sáng rực, bảng hiệu của cửa hàng hai bên phát ra ánh sáng mờ nhiều màu, trên đường chỉ còn lác đác mấy người đi lại cầm ô che hoặc khoác vải dầu, do cơn mưa này nên thị trấn nhỏ về đêm càng thêm vắng lặng.
Tiêu Thắng Thiên lái máy kéo đưa Trần Chiêu đưa đến bệnh viện huyện, lại giúp đỡ nâng xuống. Trước khi đi, ba của Trần Chiêu nắm chặt tay Tiêu Thắng Thiên cảm ơn, nói nếu sau này có chuyện gì cần nhờ thì cứ đến tìm ông ta.
Tiêu Thắng Thiên không để ý lắm, cũng không lái máy kéo mà dẫn Cố Thanh Khê đi về phía tây.
Đi dọc theo con phố này là đến trường học của Cố Thanh Khê.
“Rốt cuộc có chuyện gì thế?” Đột nhiên Tiêu Thắng Thiên dừng bước chân, quay đầu hỏi cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây