“Tại anh thích.” Anh mỉm cười nói típ: “Lúc anh còn nhỏ, anh đã làm một cây sáo liễu không ai có thể sánh bằng.”
Cố Thanh Khê liếc qua, gương mặt anh hiện lên một tia đắc ý, lập tức cô cũng nhớ tới khi còn bé.
Thật ra tại thôn cách vách, khi còn bé từng được đi học ở một trường học, ai cũng không biết ai, anh quả thật rất có năng khiếu huýt sáo, lúc ấy anh trai mình thi huýt sáo với người khác cuối cùng bị thua, vì thế mà anh trai cố ý đến tìm Tiêu Thắng Thiên nhờ giúp đỡ, nói là Tiêu Thắng Thiên chơi hay.
Từ nhỏ anh đã rất thông minh hơn nữa có năng lực, là kẻ cầm đầu, đi tới đâu cũng là người chói mắt nhất trong đám người.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, mùa xuân ven đường đã sinh sôi cỏ dại, mưa xuân nhỏ như lông trâu rơi xuống phía trên, phủ lên những thứ cỏ xuân này một lớp sương sớm trong suốt như vì sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây