Cố Thanh Khê nhẹ nhàng buông cái đĩa xuống, im lặng ngồi ở một bên, tiếp tục nghe Tiêu Thắng Thiên nói chuyện với ba.
Lúc đầu cô cảm thấy anh rất biết đùa giỡn cẩn thận dỗ dành mẹ mình, nhưng bây giờ cô lại nghĩ, đây có lẽ là một loại bản lĩnh trời sinh đi, bất luận anh đi đâu cũng có thể như cá gặp nước, người muôn hình muôn vẻ anh đều có thể dễ dàng hòa nhập, ngay cả ba mình cũng sẵn lòng tâm sự hết những chuyện mà bình thường ông không bao giờ nhắc tới với con gái mình.
Đang nghĩ ngợi, Tiêu Thắng Thiên lại ngước mắt lên nhìn qua: “Thanh Khê, mỗi thứ bảy trở về, chủ nhật em phải đi lên huyện thành học sao?”
Là khách quý trong nhà, Tiêu Thắng Thiên hỏi như vậy, Cố Bảo Vận bên cạnh vội vàng nói: “Đúng, đứa nhỏ này không dễ dàng, chiều chủ nhật phải chạy lên huyện, đi tới lớp tự học buổi tối, buổi tối học về rất muộn, nhưng đứa nhỏ học giỏi nên cái gì cũng đáng giá!”
Ba già nói đến chuyện này, đương nhiên là vừa đau lòng vừa vui mừng, trên mặt còn mang theo vài phần kiêu ngạo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây