“Anh ở một mình trong những căn nhà này sao?” Cô khó tránh khỏi tò mò.
“Đúng vậy.” Tiêu Thắng Thiên chỉ vào một nơi bên cạnh căn phòng phía Bắc: “Đi qua nơi này, ban đầu nó là sân sau, cái sân này rất lớn. Hồi còn nhỏ anh bị người ta chiếm bèn xây một bức tường ở đây.”
Cố Thanh Khê nhìn tỉ mỉ, quả nhiên thấy nơi đó là một bức tường gạch mộc, vô cùng cẩu thả. Nếu như so với bức tường vây được xây dựng tỉ mỉ thì không khác gì phu nhân và kẻ ăn mày, không thể nào đánh đồng với nhau được.
Ánh mắt của cô nhìn về một nơi khác, nơi này có rất nhiều phòng, những cánh cửa sổ ở đó rách nát tả tơi, chưa được tu sửa lại. Chỉ có một cái cửa sổ quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam là dán giấy cửa sổ, nhìn có vẻ như có người ở.
Tiêu Thắng Thiên để ý đến ánh mắt cô, khẽ cười: “Đúng vậy, anh sống ở căn phòng đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây