Liêu Kim Nguyệt nhớ tới chuyện này cũng hơi sửng ra đó. Bà ấy nhớ tới việc mọi người từng kể lại chuyện Tiêu Thắng Thiên đã dùng một cước đá bay người ta như thế nào, bèn thấy có hơi đáng sợ. Tuy vậy khi ngẫm lại nụ cười xán lạn của người kia, cuối cùng bà ấy vẫn thì thào bảo: “Mẹ lại thấy con người thằng bé không tệ, nhất định là người ta đã ức hiếp nó! Con thỏ tức lên còn biết cắn người mà!”
Cố Kiến Quốc còn muốn nói gì nữa, nhưng Trần Vân Hà đã ném cho anh ta một ánh mắt. Cố Kiến Quốc không thể làm gì khác ngoài việc không nói gì nữa.
Quên đi, mẹ bọn họ đã bị người ta chuốc bùa mê thuốc lú rồi. Anh ta không nói tới nữa, trái lại cũng không phải là chuyện gì quan trọng, gấp gáp lắm.
Ngày hôm sau là Tết Nguyên tiêu, dựa theo tập tục của bọn họ thì hôm nay khi ăn Tết Nguyên tiêu phải có chút đậu phộng, mứt táo nhuyễn, đậu hay vừng gì đó.
Càng nhiều thức ăn thì vận may trong cả một năm này càng lớn hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây