Một đứa bé như vậy mà bọn họ lại bảo nó là kẻ lưu manh, du đãng, không phải người đứng đắn. Họ đã nói oan cho đứa bé này nhiều biết chừng nào!
Sau khi Liêu Kim Nguyệt nói như vậy, Tiêu Thắng Thiên nói lời cực kỳ hiền lành: “Không phải mọi người ăn hiếp cháu gì đâu ạ, là tự cháu cảm thấy mảnh đất này rất tốt, đủ một mình cháu dùng rồi.”
Lời nói này khiến cho Liêu Kim Nguyệt càng thấy bất bình thay Tiêu Thắng Thiên hơn. Bà ấy lắc đầu: “Cháu đó, đứa bé thật thà này, bị người ta bán còn kiếm tiền thay người ta nữa!
Lúc Cố Thanh Khê nghe thấy mẹ nói như vậy, cô đang vùi đầu đào lỗ một cây bắp ở đó. Cây bắp này bén rễ vào đất sâu lạ thường, đất đai lại cứng ngắc. Cô cố gắng đào sâu xuống nữa nhưng căn bản không đào được.
Cô vừa đào vừa cảm thấy không biết làm sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây