Thế là bà ấy tiến lên bảo: “Cháu có thi được không, nói cho thím nghe một chút đi, để thím xem thế nào. Thật ra cháu thi có ổn không cũng không sao, có gì thím sẽ bảo Thanh Khê giúp cháu. Lần này Thanh Khê thi được hạng nhất cả lớp. Mặc dù con bé chỉ học lớp mười một thôi, nhưng ngữ văn nè, rồi tiếng Anh của con bé đều rất ổn. Nếu cháu học lớp mười hai không tốt thì chi bằng mượn bài chép của Thanh Khê đọc đi. Cháu có muốn thì nói ngay nhé, để thím bảo Thanh Khê giúp cháu.”
Liêu Kim Nguyệt nói những lời này khiến khuôn mặt của Cố Tú Vân càng ngày càng sầm xuống, biểu cảm càng ngày càng khó coi. Nghe đến cuối thì cô ta dứt khoát không muốn nghe nữa. Vậy mà ngay lúc này lại có người sáp tới hỏi họ đang nói chuyện gì vậy.
Cũng có người đang cười thầm, lại nói tiếp chuyện ghi chép trước đó. Mấy cô gái, mấy cô vợ nhỏ, rồi cả các bà các cô, biểu cảm của ai cũng toàn là nụ cười hiểu rõ. Cố Tú Vân lập tức cảm thấy mình không tiếp tục đứng đây được nữa rồi, phải mau tìm lý do để rời đi.
Mã Tam Hồng cũng hiểu mình cố gắng cũng không có ý nghĩa: “Tuy là Tú Vân nhà chúng tôi học tập không giỏi, nhưng vậy không làm sao cả. Ai bảo con bé nằm hơn một tuần trên giường sau mấy ngày bxo tuyết chứ? Nên nó chỉ có thể học lại vào sang năm thôi.”
Tất nhiên mọi người hiểu rõ bà ta đang già mồm tự lấy lại mặt mũi cho mình, nên cũng không phản ứng nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây