Nhất thời, nước mắt suýt nữa rơi xuống, cô cảm thây uỷ khuất không chịu nổi, lại cảm thấy có lẽ lòng anh đã thay đổi.
Nhưng dù đã thay lòng cũng nên nói rõ ràng, không nóng không lạnh như vậy là có ý gì!
Cố Thanh Khê khẽ cắn môi, cảm thấy không thể như vậy, cô dù sao cũng phải nói rõ ràng, nghẹn trong lòng làm cái gì?
Cô quẹt bừa một phen để gạt đi nước mắt, mở cửa chạy ra ngoài. Sau khi chạy ra lại thấy gió lạnh từng cơn, trời đất mênh mông, cỏ hoang um tùm, giữa trời đông có một người dáng vẻ cao lớn đang đứng, hơi cúi đầu, nhìn đám lá khô trước mặt.
Pháo nhà ai vang lên, trẻ nhà ai đang cười, khói bếp nhà ai lượn lờ, chỉ có mình anh đứng lặng ở nơi hoang dã này, như bị thứ không khí náo nhiệt kia vứt bỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây