Những đứa trẻ trong thôn đương nhiên không nỡ tiêu số tiền này, dù món đồ người ta làm là quý hiếm đó, nhưng suy cho cùng thì cũng là món đồ có ngay bên sông, không tội gì phải dùng tiền mua, tự mình xem xem biết đâu có thể dệt được. Nhưng những đứa trẻ trong thành phố thì sẽ hoàn toàn khác.
Diêm Thục Tĩnh là người đầu tiên ngỏ ý muốn mua: “Cái này thật sự rất tốt đó, Thanh Khê, cậu kêu chị dâu cậu làm cho tôi một cái đi, tôi đặt trước rồi đó nha!”
Cô ấy vừa nói như vậy, lập tức có thêm mấy bạn trẻ thành phố nữa cũng tỏ vẻ muốn mua. Dù sao thì ba xu cũng chỉ là ba bịch sữa, tiết kiệm một xíu là có rồi, nhưng còn món đồ này thật sự khiến người ta quyến luyến không rời.
Cố Thanh Khê mỉm cười, cô chỉ muốn xem xem mọi người sẽ phản ứng thế nào, xem xem có phải mọi người thích hay không. Xem rốt cuộc trong thị trường của thời đại này, món đồ này thế nào, thấy mọi người thích thì cô cũng yên tâm. Vả lại, chuyện buôn bán này ấy à, nếu bạn cung cấp quá mức, ngược lại người ta sẽ không coi trọng nữa.
Thế nên cô nói: “Chị dâu tôi cũng chỉ mới làm có cái này, sợ làm nhiều quá chị ấy không có thời gian, dù sao vẫn còn phải làm công việc trong nhà nữa. Thế này đi, tôi giúp chị ấy nhận trước ba cái để chị ấy làm, còn thêm nữa thì tôi phải về hỏi chị ấy xem thế nào rồi nói sau, nếu không chị ấy dệt không hết thì lại đánh tôi mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây