Nhìn thấy Thẩm Nguyệt Nguyệt đã ngủ rồi, đồng thời mọi người nói nhỏ tiếng lại.
Sau khi ăn cơm xong Trần Binh cũng điềm tĩnh lại và không còn hồi hộp như lúc trước nữa.
“Mọi người cũng đã bận rộn lâu như vậy rồi, bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa vậy nên mọi người nhanh về nhà đi, đã muộn lắm rồi.
Khương Nhiễm quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài quả thực là tối muộn rồi.
Bây giờ trời tối càng lúc càng sớm, hễ cứ bận việc gì là lại càng quên mất thời gian luôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây