Sau khi tiễn Tương Đồng Nguyên đi, Khương Nhiễm trở lại trong sân đi thẳng về phía Vương Thuý Lan.
Khương Nhiễm đi đến ngồi xuống bên cạnh Vương Thuý Lan, cô ôm lấy cánh tay Vương Thuý Lan.
“Mẹ, sao mẹ lại ngồi một mình ở đây rơi nước mắt vậy? Có phải là do mẹ cảm thấy Tiểu Cảnh đã đi học rồi giờ bọn con cũng phải đi học, đến lúc đó mẹ sẽ quá nhàm chán đúng không?
“Nếu như mẹ lo lắng cái này vậy thì không cần thiết đâu, con có thể nghĩ cách cho mẹ.
“Con nghe nói ở trên Bắc Thành muốn học cái gì cũng đều được hết. Mẹ, mẹ có thích cái gì không, con đưa mẹ đi tìm một trường học, tìm giáo viên rồi chúng ta cũng đi học, đến khi đó cuộc sống sẽ phong phú hơn nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây