Trên đường rất yên tĩnh, cũng không có nhiều người đi lại trên đường, mọi người ai cũng có lối đi cho riêng mình.
Vì vậy đột nhiên nghe Bùi Hoài lên tiếng, Khương Nhiễm vẫn bị giật mình. Khương Nhiễm quay đầu lại nhìn Bùi Hoài, ánh sáng của vầng trăng hắt lên mặt của anh ấy, giống như một tấm vải mỏng che đi ngũ quan sáng sủa của anh ấy.
Mặc dầu vẫn rất đẹp, nhưng cứ có cảm giác gì đó không quá chân thật, nhìn chằm chằm vào Bùi Hoài một lúc, thì lúc này Khương Nhiễm mới lắc đầu: “Không có.
Cô ấy lại không phải là loại người hẹp hòi như thế, Bùi Hoài chỉ khẽ gật đầu, mà không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Hai người lặng lẽ đến cửa hàng ăn nhẹ, tuy đã sắp đến chín giờ rồi, nhưng đèn của quán ăn vẫn còn sáng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây