Lục Đình Cấp nhắm mắt lại, dán mặt vào người cô, cảm thụ hơi thở mềm mại trên người cô.
Cậu cảm thấy mình như đang bé lại, từ thiếu niên mười sáu tuổi, thu nhỏ lại thành đứa trẻ ba tuổi.
Nếu như là ba tuổi, cậu vẫn có thể hợp tình hợp lý mà ăn vạ trong lòng ngực mẹ, hưởng thụ cái ôm cùng nụ hôn của mẹ, có thể cùng ba tranh sủng.
Cậu lại cảm thấy mình giống như bị hòa tan, hòa tan vào trong hũ mật ngọt, toàn thân mỗi một chỗ đều tràn đầy hạnh phúc.
Cuối cùng cậu cũng cảm thấy mệt mỏi, liền chìm vào loại hạnh phúc ngọt ngào đến kỳ là mà ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, cậu thấp giọng nói: “Con cũng cảm thấy là con thông minh nhất…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây