Lục Đình Cấp đột nhiên nhớ đến cái gì: “Đúng rồi, quên nói, Ninh Bích Ngô cũng qua đây, chắc tiệc tối cô ấy mới qua đây, nói là hôm nay làm xong bài tập rồi mới đến.”
Tạ Duyệt nghe vậy, lập tức nhìn qua: “Phải không? Rốt cuộc tình huống của cô ấy là thế nào? Cô ấy đến đây thì chúng ta nói thế nào?”
Lục Đình Cấp nghi hoặc, buồn bực nhìn cậu: “Nên nói thế nào thì nói thế ấy, cậu đây là có ý gì? Phải cố ý nói như vậy sao?”
Tạ Duyệt nhặt lấy một quả táo đỏ cắn một miếng, rồi mới chậm rãi nói: “Cô nhóc người ta rất đáng thương…tôi nghĩ lúc nói chuyện có phải nên chú ý chút?”
Lục Đình Cấp cau mày, sau đó nâng tay lên vỗ vào đầu Tạ Duyệt: “Nhìn không ra, cậu còn có tâm tư lương thiện biết quan tâm người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây