Anh vừa nói vậy ngược lại làm Mạnh Nghiên Thanh muốn cười: “Em cũng chưa nói gì.”
Một tay Lục Tự Chương cầm tay lái, tay kia lại nắm lấy tay cô đặt ở vòng eo mình: “Lời em nói vừa nãy làm anh hiểu lầm, cho rằng em không hài lòng chỗ nào.”
Anh trầm giọng nói: “Anh có chỗ nào không làm em hài lòng sao?”
Mạnh Nghiên Thanh đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng: “Không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!”
Lục Tự Chương: “Đình Cấp cũng chỉ là lo lắng thôi, anh nào đến mức không đèo được em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây