Lục Tự Chương: “Không sao, anh có thể tự mình về nhà, về đến nhà nếu như không mệt thì chúng ta sẽ đi dạo một vòng. Ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt, chúng ta có thể thử mọi thứ hoặc mang về nhà và thưởng thức. Dưới giàn hoa tử đằng, ngắm sao trên trời, nghe nhạc và ăn uống.”
Mạnh Nghiên Thanh thở dài: “Tính tình của anh thực sự đã thay đổi, trước kia anh rất ghét đồ ăn vặt, bây giờ lại bắt đầu quan tâm đến chúng.”
Lục Tự Chương nghe xong cũng bật cười.
Đầu hè, nhưng cành cây xanh in bóng trên cửa sổ, giống như một bản phác thảo được sao chép tỉ mỉ, đồ đạc cổ xưa trong nhà được nhuộm một lớp màu đỏ mỏng.
Ánh nắng xuyên qua lớp cửa sổ chiếu vào đôi mắt đen của anh, khiến cho nụ cười của anh có nét ấm áp tao nhã, như một chú chim mệt mỏi trở về rừng, như lớp bụi lắng xuống sau khi thấy thế giới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây