Lục Tự Chương nắm tay Mạnh Nghiên Thanh đi đến gốc cây mái chèo, nghiêng mắt nhìn cô: “Em còn nhớ nó không?”
Mạnh Nghiên Thanh có chút đỏ mặt, liếc nhìn sang một bên: “Em không nhớ gì hết!”
Lục Tự Chương cười cười nhéo lấy ngón tay của cô: “Không nhớ thì tôi quên đi.”
Nói như vậy thôi, nhưng anh biết cô nhớ hết, và cô cũng biết anh biết điều đó.
Tại nơi đây, hai người đã hôn nhau lần đầu tiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây