Lục Tự Chương nhẹ thời dài: “Làm công việc giống như bọn anh, chung quy thì vẫn phải tăng ca, anh tăng ca bọn họ cũng phải tăng ca, mà anh có không tăng ca thì bọn họ vẫn phải tăng ca.”
Mạnh Nghiên Thanh nhìn anh: “Cũng đúng.”
Lục Tự Chương nghe xong câu này lại nhìn Mạnh Nghiên Thanh một lần nữa, anh luôn cảm thấy trong ánh mắt cô còn có ý khác.
Anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Ai đã nói cái gì sao?”
Mạnh Nghiên Thanh đi đến trước mặt anh, nhấc tay lên rồi cười với anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây