Mạnh Nghiên Thanh lập tức bảo người phục vụ lấy cho họ hai bát cháo, rồi gọi thêm mấy món cho họ. Lục Đình Cấp ngồi bên cạnh, thấy Lục Ngọc Phù kia choáng váng thì thở dài: “Cô, có phải cô lạnh quá sốt luôn rồi không? Cháu thấy cô lạnh đỏ cả mặt rồi kìa.”
Lục Ngọc Phù vội lắc đầu: “Không, không sao. Cô không lạnh. Sao mà lạnh được, cô đi xe đến mà.”
Mạnh Nghiên Thanh cười nhìn Lục Ngọc Phù: “Tôi nghe Đình Cấp nói, cô rất yêu quý nó. Cô rất thanh lịch và đoan trang, hàng ngày cô là người yêu quý nó nhất. Tôi còn nghĩ, trên đời này làm gì có người như vậy. Giờ gặp mới biết hóa ra là thật.”
Lục Ngọc Phù vừa nghe thấy bốn chữ “Thanh lịch đoan trang”, đầu óc cô ấy đang rối bời vì quá lạnh nên buột miệng nói: “Ngày xưa quả thật cũng có người từng khen tôi như thế…”
Mạnh Nghiên Thanh cười nói: “Đó là sự thật. Cũng may hôm nay gặp mặt nên tôi đã hỏi Đình Cấp tên tuổi của cô, chứ nếu bình thường gặp trên phố, e rằng tôi đã tưởng Ngọc Phù là minh tinh trên TV.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây