Mạnh Nghiên Thanh dẫn Lục Đình Cấp và chú Trần đi máy bay đi Quảng Châu, lại ngồi xe từ Quảng Châu đến Thâm Quyến, trên xe khách đường dài có rất nhiều công nhân tay xách nách mang. Tuy trời rất lạnh nhưng không khí trong ô tô vô cùng ngột ngạt, mùi hương khó chịu tản ra khắp xe.
Chú Trần thì không sao, vẻ mặt ông ấy như thể vĩnh viễn chẳng thay đổi, nhưng Lục Đình Cấp thì có vẻ chịu không nổi.
Cậu là cậu ấm từ lúc mới sinh ra, nào phải chịu nỗi khổ này bao giờ, từ lúc lên xe cậu vẫn luôn nhíu mày.
Thật ra Mạnh Nghiên Thanh cũng chưa từng chịu tình cảnh chật vật này bao giờ, cô cũng muốn than vãn nhưng nghĩ đến Lục Đình Cấp đang ngồi bên cạnh thì đành xốc lên tinh thần, phải làm một tấm gương tốt cho cậu mới được, cô nói: "Cố chịu đựng một chút, đi ra ngoài sao có thể thoải mái như ở nhà được."
Lục Đình Cấp uể oái đáp: "Vâng, con biết rồi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây