Lục Đình Cấp: "Cậu ấy thì có gì tiến bộ được chứ, vẫn thế thôi, đầu óc cậu ấy đơn giản chết đi được, chẳng hiểu cái gì cả! Hôm đó con dạy hội họa cho cậu ấy ở khách sạn Thủ Đô mà cậu ấy chẳng hiểu gì cả, chỉ toàn cãi chày cãi cối thôi."
Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của con trai, Mạnh Nghiên Thanh nói: "Đình Cấp, không được nói thế."
Cô thở dài nói: "Sở dĩ con hiểu thư họa là vì ba con biết, con lại lớn lên bên cạnh ông bà nội, bọn họ lại là người thành công trong lĩnh vực này. Từ nhỏ con đã mưa dầm thấm đất, hiểu biết nhiều hơn người khác là chuyện bình thường, chút ưu thế đó của con thật ra là do hoàn cảnh gia đình quyết định mà không phải bản thân ưu tú hơn người khác. Bích Ngô không hiểu là vì ba mẹ cô bé vốn không có hứng thú với phương diện này, cô bé không có hoàn cảnh gia đình đó."
Lục Đình Cấp im lặng một lúc mới khẽ gật đầu.
Mạnh Nghiên Thanh: "Còn nữa, Đình Cấp, bây giờ con đã mười tám tuổi rồi, không phải trẻ con nữa, Bích Ngô hình như còn lớn hơn con, cũng là một cô gái rồi, nói chuyện phải lễ phép một chút, không thì sẽ làm tổn thương thể diện của con gái nhà người ta."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây