Người mà anh nâng niu ở trong bàn tay, người mà trong lòng anh thương nhất, cô đã trải qua những gì, anh đều muốn nếm thử, muốn được biết hết tất cả các mùi vị mà cô đã từng trải nghiệm qua.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn anh cười: “Được, ăn bánh canh đi!”
Hai người tới một quán ở ven đường, quán ăn đó là của một bà lão, thoạt nhìn thấy hai người Mạnh Nghiên Thanh và Lục Tự Chương, cũng rất ngạc nhiên, nên có hơi luống cuống không biết phải làm sao, đại khái là cách ăn mặc của hai người quá sang trọng, không giống với những người đến ăn quán vỉa hè.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn bà lão và cười:“Còn bánh canh không?”
Bà lão vội vàng gật đầu: “Còn, còn nhiều.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây