Cậu ta lắc đầu rồi lại nói: “Đình Cấp, cậu sẽ không hiểu được đâu…”
Lục Đình Cấp cười chế nhạo: “Nhìn cái bộ dạng nằm mơ của cậu đi.”
Tạ Duyệt không quá coi trọng điều đó, cười vui vẻ vỗ lên vai của Lục Đình Cấp: “Hết cách rồi, đấy chính là duyên phận, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ*.”
*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng: có duyên dù ngàn dặm cũng sẽ gặp mặt, không duyên thì dù ngay trước mắt cũng vẫn xa cách.
Lục Đình Cấp cong môi cười, lạnh nhạt nói: “Đúng là có chút duyên phận… vừa hay hôm nay tôi không có chuyện gì, tôi đến dự thính tiết của các cậu, vào học cùng với cậu, đi thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây