Lục Tự Chương ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cổ cô: “Nghiên Thanh, em làm được rồi. Anh thật sự rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, nhưng điều đó cũng không là gì, em đau một phần, anh sẵn sàng đau mười phần.”
Nếu cô đã chĩa dao về phía anh, anh sẵn sàng dùng máu thịt để nghênh đón.
Để đổi lại việc cô quay trở về một lần nữa, dù có thịt nát xương tan, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Chạng vạng ngày thu, đầu tiên ánh nắng buổi chiều rơi vào giàn dây leo trước cửa sổ, sau đó xuyên qua kẽ hở trên giàn nho, chiếu những chấm sáng trên những tấm rèm kiểu châu Âu lộng lẫy.
Lục Tự Chương khàn giọng hỏi: “Uống một ly nước?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây