Lục Tự Chương nghiêng đầu nhìn sang, cô mím môi, ánh mắt ướt át, cứ nhìn anh như vậy.
Lục Tự Chương: “Hửm?”
Mạnh Nghiên Thanh mỉm cười rạng rỡ: “Hình như anh quên mất một chuyện.”
Lục Tự Chương nhìn cô, dưới ánh mặt trời cô cầm lấy bông hồng đó, xinh đẹp mềm mại giống như một đám lửa đang bùng cháy rực rỡ.
Mà anh, chính là cành lá đang cần được thiêu đốt khẩn cấp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây